Nguyễn Minh Khôi – 10 tuổi, dáng người khỏe khoắn, ít lời, nhưng là một trong những “cầu thủ bền bỉ” nhất tại VietGoal Thủ Đức II. Suốt hơn một năm, em chưa từng vắng một buổi tập, chưa từng về sớm, và cũng chưa từng bỏ cuộc giữa chừng. Thế mà hôm đó, một pha ngã nhẹ khiến Khôi dừng bước. Chị quản lý dìu em ra ngoài. Mọi người nghĩ em sẽ về. Nhưng em chỉ nhẹ nhàng nói: “Con coi các bạn đá xong rồi con về.”
Không than vãn, không khóc lóc, em ngồi suốt buổi bên rìa sân. Ánh mắt dõi theo trái bóng như thể chính em vẫn đang là một phần của trận đấu. Không phải vì tiếc nuối. Mà là vì em không muốn tách mình ra khỏi cái không khí tập thể ấy, nơi em từng thuộc về từng phút từng giây.
Cuối buổi, cả lớp chuẩn bị thực hiện nghi thức quen thuộc, đứng vòng tròn, đồng thanh hô vang “VIETGOAL!”. Nhưng thầy Phúc chợt nhận ra: Khôi đang ngồi lặng lẽ ở một góc. Em không thể bước vào vòng tròn, nhưng liệu có ai muốn kết thúc buổi tập khi thiếu một mảnh ghép?
Và thế là, không lời nhắc, cả lớp tự động quay lại, vây tròn quanh chỗ Khôi ngồi. Một vòng tròn mới được tạo nên, bé hơn, nhưng đầy đủ hơn. Tiếng hô “VIETGOAL!” vang lên, không chỉ như một thói quen, mà như một lời khẳng định: Ở VietGoal, niềm tự hào không nằm ở sân cỏ rộng bao nhiêu, mà ở chỗ không để bất kỳ đứa trẻ nào đứng ngoài khoảnh khắc cuối cùng.
Xem & tải toàn bộ hình ảnh chất lượng HD tại đây.
Mời phụ huynh điền thông tin đăng ký dưới đây
Đăng ký thành công